21 thg 12, 2010

Sát nhân 'máu lạnh' và giây phút muốn sống để sám hối

0 nhận xét
So với cái ngày bị bắt, Nguyễn Văn Tài, kẻ từng gây xôn xao dư luận ở Hải Dương hai năm trước, không khác nhiều. Vẫn cái ánh mắt ngây dại, có phần thảng thốt và giọng nói trầm trầm đôi lúc đứt quãng khi kể về tội ác dã man mà hắn đã gây ra với chính bố đẻ mình.

Tài cúi đầu, nở một nụ cười gượng gạo: “Nếu không có ngày hôm ấy, chắc giờ em đã là một sinh viên rồi…”. “Ngày hôm ấy” trong câu chuyện của Tài là một buổi chiều mà có lẽ cả đời hắn cũng không bao giờ quên được, khi ấy hắn đang học năm cuối cấp 3.









Sát nhân 'máu lạnh' và giây phút muốn sống để sám hối
Giờ nghĩ lại, Tài cũng thấy ghê tởm chính mình. Ảnh mang tính minh họa.

Vừa dắt xe, xách cặp vào nhà, bố Tài đã đứng trước cửa trừng mắt giận dữ vì con đi học về muộn. Tài kể, Tài với bố tính tình xung khắc và như mọi bận, ông lại lớn tiếng quát mắng hắn, không ngừng rủa xả, mạt sát. Ấm ức, hắn cãi lại liền bị ông túm lấy nện thẳng tay.

Bỗng dưng hắn như con thú điên loạn bị đòn đau, không làm chủ nổi bản thân, hắn vơ lấy con dao chặt thịt của nhà đâm lia lịa vào người bố mình. Hắn bảo, khi ấy như có quỷ dữ sai khiến, đầu óc trống rỗng, chỉ khi thấy hai tay mình bê bết máu tươi và bố hắn nằm chết sõng soài bên vũng máu, hắn mới bừng tỉnh. Biết mình đã gây nên tội tày đình, hắn quỳ sụp xuống đất, hai tay run rẩy, mắt nhòe đi.

“Đến giờ nghĩ lại em cũng không hiểu tại sao mình làm thế. Em cũng thấy kinh tởm bản thân mình…”, Tài rơm rớm kể. Theo lời Tài, do quá hoảng loạn, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến việc làm cách nào phi tang. Và thế là Tài đã làm cái việc ghê rợn mà người bình thường có mơ cũng không dám nghĩ đến: chặt xác bố mình ra từng mảnh, gói ghém rồi ném xuống sông. Xong xuôi, hắn lục lọi lấy đi mấy triệu trong nhà rồi bỏ trốn. Tuy nhiên, không khó để các trinh sát công an tóm được hắn.

Khi hỏi cung, dù tinh thần bấn loạn nhưng hắn vẫn cố gắng trả lời rành rẽ, chi tiết, không dám quanh co chối tội vì làm như thế chỉ thêm phần nhục nhã vì tội ác đại nghịch bất đạo của mình.

Phiên tòa phúc thẩm xử lưu động, nhìn hắn gầy sọp đi bởi bao đêm mất ngủ trong trại tạm giam. Cúi gằm mặt, ánh mắt lẩn trốn những cái nhìn ghê rợn, những lời phỉ báng của mọi người. Nhưng hắn sợ nhất là nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ ngồi ở ghế bị hại, cũng là mẹ đẻ hắn.

Không ngoài dự liệu của hắn, tòa tuyên án “tử hình” với tên nghịch tử máu lạnh. Chân tay rụng rời, hắn len lén quay về phía mẹ thì bà đã ngất lịm từ lúc nào. Hắn bảo, khi ấy, ruột gan hắn như có muối xát, kim châm. Hắn phải nhờ hai chiến sĩ công an xốc nách, dẫn ra xe chuyển về phòng giam giữ chờ phiên tòa phúc thẩm.

Khao khát sống để sám hối

Ngồi trong phòng biệt giam, những hình ảnh ghê rợn do chính mình gây nên, lại dội về khiến không ít lần hắn hoảng loạn. Có bận, hắn mơ thấy bố. Khuôn mặt lõa lượt máu, đứng bất động, ông trừng mắt nhìn hắn. Tỉnh dậy, mồ hôi vã ra như tắm, hắn ôm mặt khóc tu tu giữa đêm đen.

Hắn bảo, khi ấy những suy nghĩ sống, chết cứ giằng xé tâm can hắn. Hắn muốn chết để chấm dứt sự dày vò, muốn chết để gặp bố và dập đầu cầu xin sự tha thứ của đấng sinh thành. Nhưng những suy nghĩ ấy dần nguôi ngoai, hắn lại khao khát được sống. Có lẽ, một phần vì bản năng của con người, một phần hắn muốn sống để sám hối những lỗi lầm mình đã gây ra…

Phiên tòa phúc thẩm diễn ra đúng như lịch trình, nhưng hắn cũng chẳng mong chờ vì biết mình không có cơ hội sống. Nhưng mọi chuyện lại trái ngược hẳn với những điều hắn nghĩ. Mẹ và chị hắn đã làm đơn khẩn cầu pháp luật cho hắn một con đường sống. Lý do mẹ hắn đưa ra là bố hắn là con độc nhất. Hắn là kẻ đại nghịch bất đạo nhưng nếu cả hắn cũng chết thì dòng họ nhà hắn sẽ tuyệt tự… Lá đơn thấm đẫm nước mắt của mẹ hắn đã khiến vị chủ tọa rung động mà nương tay cho hắn. Kết thúc phiên tòa, hắn chỉ phải nhận án “chung thân”.

Chân tay run lẩy bẩy, nước mắt nghẹn đắng, hắn không tin vào những gì tai mình nghe thấy. Hắn không tin hắn vẫn còn cơ hội được sống sau tất cả những điều ghê tởm hắn đã gây ra. Quay xuống phía mẹ, nước mắt lã chã hắn vừa mừng vừa tủi. Mừng vì mẹ vẫn còn yêu thương hắn, tủi vì đã lỡ chà đạp lên tình yêu thương ấy…









Sát nhân 'máu lạnh' và giây phút muốn sống để sám hối
Nguyễn Văn Tài: "Nếu có thể, em sẽ làm mọi cách để chuộc lỗi với mẹ".

Hiện giờ, Tài đang thụ án tại trại giam Hoàng Tiến, Phú Thọ. Hắn bảo hắn đang nỗ lực để cải tạo tốt. “Không biết rằng em có cơ hội để làm lại cuộc đời không. Nhưng nếu có thể, em sẽ làm mọi cách để chuộc lỗi với mẹ. Ngoài bố ra, mẹ là người em mắc tội lớn nhất”, hai tay xoắn lấy nhau, Tài cúi đầu chớp mắt nói.

* Tên nhân vật trong bài đã được thay đổi.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét